Aleksandr I (
tiếng Nga: Александр Павлович, Aleksandr Pavlovich; 23 tháng 12 [
lịch cũ 12 tháng 12] năm 1777 – 1 tháng 12 [
lịch cũ 19 tháng 11] năm 1825
[lower-alpha 1][lower-alpha 2][2]) là
Sa Hoàng của
đế quốc Nga từ
23 tháng 3 năm
1801 đến
1 tháng 12 năm
1825. Ông là người Nga đầu tiên trở thành
Vua của Ba Lan, trị vì từ
1815 đến
1825, và cũng là vị
Đại Công tước Phần Lan người Nga đầu tiên.Ông chào đời ở
Sankt-Peterburg, là con trai của
Đại Công tước Pavel Petrovich, sau đó là hoàng đế
Pavel, và kế vị ngai vàng sau khi phụ thân bị ám hại. Ông cai trị Nga quốc trong một thời gian hỗn loạn bởi
Các cuộc chiến tranh của Napoleon. Là hoàng thân và hoàng đế, Aleksandr thường có những phát ngôn hướng về tự do, nhưng trên thực tế lại tiếp tục
thi hành chính sách chuyên chế. Trong những năm đầu trị vì, ông đề xướng những cải cách xã hội nhỏ (
1803 -
1804) và những cải cách lớn trong tự do giáo dục. Ông hứa sẽ cải cách hiến pháp và cải cách
chế độ nông nô ở Nga nhưng không có những kế hoạch cụ thể và không có chuyện gì được thực hiện. Trong giai đoạn thứ hai trị vì, ông ngày càng độc đoán, phản động và sợ hãi trước những mưu toan chống lại ông; ông chấm dứt nhiều cải cách ban đầu. Ông thanh trừng những trường học có giáo viên ngoại quốc, và giáo dục trở nên mang khuynh hướng tôn giáo cũng như bảo thủ chính trị nhiều hơn.
[3]Trong quan hệ đối ngoại, ông bốn lần thay đổi chính sách của Nga quốc từ thái độ trung gian hòa giải cho phe chống đối
Napoleon rồi làm đồng minh với Napoleon, quanh đi quẩn lại tới
1812 rồi lại trở thành kẻ thù của Napoleon. Năm
1805 ông tham gia cùng với người Anh vào
Chiến tranh Liên minh thứ ba chống lại Napoleon, nhưng sau thất bại nặng nề ở
Trận Austerlitz ông đổi phe và lập một liên minh với Napoleon bằng
Hiệp ước Tilsit (1807) và gia nhập
Hệ thống phong tỏa đại lục của Napoleon. Ông tham chiến trong
một cuộc chiến tranh hải quân quy mô nhỏ chống lại Anh trong những năm 1807 - 1812. Ông và Napoleon không bao giờ bằng lòng với nhau, đặc biệt là về chuyện
Ba Lan, và liên minh tan vỡ năm
1810. Chiến thắng vĩ đại nhất của Sa hoàng đến vào năm
1812 trong
Cuộc xâm lược Nga quốc của Napoleon đây là một thảm bại toàn diện của người Pháp. Một phần trong chiến thắng trong cuộc chiến chống Napoleon ông thu được một số chiến lợi phẩm ở
Phần Lan và
Ba Lan. Ông lập ra
Liên minh Thần thánh để đàn áp những phong trào Cách mạng ở
châu Âu vì ông coi chuyện đe dọa những vị quân vương là vô đạo đức. Ông giúp đỡ
Klemens von Metternich của Áo đàn áp các
phong trào dân tộc và
phong trào tự do.Thời đại của ông cũng chứng kiến sự chinh phục và sáp nhập những lãnh thổ bây giờ là
Georgia,
Dagestan, và phần lớn
Azerbaijan từ
Ba Tư vào Nga,
[4] bằng
Chiến tranh Nga-Ba Tư (1804–1813) và kết quả là
Hiệp ước Gulistan.
[4][5]Aleksandr chết
mà không có con hợp pháp sống sót và sau một thời gian hỗn loạn bao gồm thất bại của
Cuộc nổi dậy tháng chạp của các sĩ quan tự do trong quân đội, em trai ông là,
Nikolai I lên kế tự.